Câu chuyện hay về nghề thầy bói

“Tích thiện chi gia tất hữu dư khánh, tích bất thiện chi gia tất hữu dư ương” (Tạm dịch: nhà tích chứa điều thiện ắt sẽ có niềm vui, nhà tích chứa điều ác ắt sẽ có tai ương), “thiện ác có báo” đều được nói đến trong Nho giáo, Phật giáo và Đạo giáo.

23032528786_28c9ca3204_o

Trong các chính giáo tại Đông phương và Tây phương cũng đều có nhắc đến. Hơn nữa trong lịch sử Đông Tây phương đều có rất nhiều ghi chép, rất nhiều sự việc thực tế xảy ra có thể làm bằng chứng. Từ đạo lý “làm việc thiện đắc phúc báo” , tự nhiên cũng có thể suy ra đạo lý “làm việc ác sẽ bị ác báo” , cho nên “thiện hữu thiện báo” là vừa có thể dùng để khích lệ vừa là để khuyên răn mọi người.

Câu chuyện thứ nhất:

Thầy tướng Tôn Vĩnh Tôn Vĩnh là người Giang Tây, giỏi về xem phong thủy, thông hiểu tướng số. Lúc ấy Ngự Sử Điền Công đang rảnh rỗi tại quê nhà, bên cạnh ngôi nhà ông đang ở còn có một ngôi nhà khác bị hồ ly quấy phá, đã một thời gian dài không có ai dám ở, Ngự Sử đã từng tự mình cầu an mà không có hiệu quả.

Một ngày nọ, ông mời Tôn Vĩnh đến xem quẻ, trời đã tối, Ngự Sử để cho Tôn Vĩnh ở tại ngôi nhà bên cạnh đó, hơn nữa còn bảo người nhà đêm khuya âm thầm quan sát, họ nghe được trên lầu có tiếng nói nhỏ:

“Thầy tướng đức hạnh có thần linh phù hộ, hiện tại đang ở đây, không được xâm phạm”.

Ngự Sử ngày hôm sau không nói rõ nguyên nhân, lệnh cho Tôn Vĩnh rời sang nhà bên này, gia quyến vào trong nhà đó ở. Lại nghe thấy tiếng nói nhỏ: “Có Thầy tướng đức hạnh ở đây lâu dài, đời ta nên tránh xa.”

Ngự Sử từ từ khấu đầu hỏi nguyên nhân, Tôn Vĩnh suy nghĩ thật lâu rồi nói: “Ta nắm rõ loại kỹ năng này nên nhìn thấy tướng mạo nghèo khổ của người chết trẻ, liền khuyên anh ta hãy thông hiểu thiên ý, làm việc tích thiện, người chế ngự được cái ác thì sẽ có số mệnh tốt, khuyên anh ta đừng tham lam lợi ích vật chất để tạo phúc. Rất nhiều người đều nghe xong lời khuyên của tôi, mà xoay chuyển tai họa thành phúc phận, ba mươi năm nay đều như vậy, chẳng lẽ là vì nguyên nhân này?“

Ngự Sử chợt tỉnh ngộ nói: “Tiên sinh dùng tiểu thuật lưu tâm khuyên người, có thể cảm thông người khác, họ hóa ra là kính trọng đức hạnh chứ không phải là kính trọng tước vị! Ta rất hổ thẹn!”.

Sau này hai người con của Tôn Vĩnh được đưa tới Hương Tiến, đảm nhiệm chức quan, Tôn Vĩnh hưởng thọ 80 tuổi.

Câu chuyện thứ hai:

Nghiêm Quân Bình – cao nhân ở ẩn dật triều đại Nhà Hán làm nghề xem bói tại thành phố Thành Đô, hàng ngày ông đều xem bói cho rất nhiều người, luôn luôn răn dạy mọi người tín nghĩa trung hiếu.

Mỗi ngày kiếm được một trăm đồng, cảm thấy đủ dùng, ông liền đóng cửa hiệu bói, và chuyên tâm đọc “Lão Tử”.

Dương Hùng lúc còn trẻ đi theo ông học tập đã nói: “Đức hạnh của Quân Bình tiên sinh đủ để ngăn chặn lòng tham, khuyên nhủ người đời, cũng giống như những người sống ẩn dật thời xưa”.

La Xung người nước Thục vì Nghiêm Quân Bình đã chuẩn bị xe ngựa, y phục, lương thực, khuyên ông làm quan. Quân Bình nói: “Ta có thừa mà Tiên Sinh chưa có đủ, tại sao người chưa đủ lại đến cung phụng người có thừa?”.

La Xung nói: “Trong nhà của ta có nhiều vàng bạc, mà tiên sinh một chút lương thực để giành cũng không có, sao có thể nói là có thừa đây?” Quân Bình nói: “Tôi đã từng ở trong nhà ngài, thấy ngài ngày đêm vội vã mà đạt được những thứ ấy, chưa từng có lúc nào thấy thỏa mãn. Hiện tại tôi xem bói, không cần xuống giường mà tiền cũng đến, còn dư thừa mấy trăm, bụi bám dày một tấc, không biết dùng làm gì, rõ ràng là tôi có thừa mà tiên sinh thì chưa có đủ“.

Quân Bình đã từng xúc động nói: “Tăng tài vật của ta sẽ làm tăng tổn thương tinh thần của ta, rõ ràng tiếng tăm của ta cũng giống như giết chết ta”. Quân Bình sống đến hơn 90 tuổi mới qua đời.

Câu chuyện thứ ba:

Từ Ngang người Dương Châu, mùa xuân đến kinh thành ứng thi, trong thành có Vương thầy tướng xem bói rất chuẩn. Từ Ngang nghe nói vậy cũng đến coi xem, Vương thầy tướng nói: “Nhìn tướng mặt ngươi mà xem, mệnh của ngươi không có con”, sau khi Từ Ngang thi đỗ, được phái đến Tây An làm quan.

Trên đường đi có mua một cô gái rất xinh đẹp với ý định làm vợ bé, hỏi hoàn cảnh gia đình cô gái, cô gái trả lời:

“Cha của thiếp làm quan tại Mỗ Địa, mấy năm trước chết rồi, địa phương xảy ra thiên tai, đói kém, một đám cướp đã đem thiếp bán vào kinh thành”,

Từ Ngang nghe xong cảm thấy thương cho thân phận cô gái, bỏ ý định lấy cô làm thiếp, đem văn tự bán mình của cô gái đốt đi.

Đến Tây An, Từ Ngang lựa chọn một chàng trai tài đức cho cô ấy rồi giống như gả con gái đi lấy chồng vậy, hết thời hạn đảm nhiệm trọng trách tại Tây An, Từ Ngang trở về kinh thành, Vương thầy tướng sau ghi gặp Từ Ngang ngạc nhiên nói:

“Từ biệt mấy năm, tướng mạo ngài đã biến đổi rất nhiều, “đoạn tử tướng” (tướng không có con) đã cải biến thành “đa tử tướng” (tướng có nhiều con), nhất định là ngài đã tích được đại âm đại đức rồi”. Không lâu sau, vợ của Từ Ngang lần lượt sinh hạ được năm người con trai.

Để lại một trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố.